XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 NGHE  XEM! LÀ THỜI GIAN ĐANG HÁT


Phan_37

"Sao chị lại ở đây? Không phải đã đi Bắc Kinh rồi sao?" Vương Thiến Thiến rõ

ràng kinh ngạc, ở trên một con đường xa lạ, thấy được một người bạn đã ba

năm không gặp, nhất là cô vẫn luôn nghĩ Triệu Tư Hàm còn đang bôn ba ở

Bắc Kinh, bởi vì khoảng một năm trước, cô còn thấy Triệu Tư Hàm là diễn

viên khách mời trong một bộ phim điện ảnh.

Triệu Tư Hàm cười gượng một tiếng, "Ha ha, Bắc Kinh cũng không hợp,

tháng trước lại đến đây." Chị ấy nhìn bộ dáng sa sút của Vương Thiến Thiến,

hỏi tiếp: "Sao em lại ở đây? Lại còn đi một mình đến con phố này?"

"Em......." Vương Thiến Thiến muốn nói lại thôi.

"Đợi một chút........." Đột nhiên Triệu Tư Hàm ngắt lời của cô, sau đó bịt miệng

quay đầu chạy về phía một con hẻm nhỏ.

Vương Thiến Thiến lập tức hiểu được Triệu Tư Hàm đã uống say muốn nôn,

vội vàng lấy khăn tay ra chạy theo qua đó. May mà vừa rồi cô khóc, chỉ lấy

tay lau nước mắt, khăn tay vẫn còn giữ lại.

Cô vỗ vỗ lưng giúp Triệu Tư Hàm, hỏi: "Uống nhiều như vậy làm gì?"

"Không có cách nào, kiếm ăn thôi. May mắn gặp em, bằng không.........."

Vương Thiến Thiến do dự một chút vẫn hỏi: "Em thấy bạn của chị giống như

là........ Ừm.... tinh thần có chút không tỉnh táo….."

"Cho nên mới nói, may mà gặp em, bằng không....... chị cũng sẽ giống như

bọn họ......" Triệu Tư Hàm lấy khăn tay lau khô khóe miệng.

"Làm gì phải thành ra bộ dáng như vậy chứ?" Vương Thiến Thiến nghĩ Triệu

Tư Hàm tuy không phải là minh tinh gì, nhưng tốt xấu cũng đã từng là người

mẫu nổi tiếng, tuy rằng bây giờ đã không trẻ trung gì nữa, nhưng cũng không

nên như vậy? 

"Kiếm ăn thôi....... Bọn chị đây, không vinh quang như trong suy nghĩ của em

đâu." Triệu Tư Hàm nói xong lấy từ túi ra một bao thuốc lá, rút một điếu ra

châm, sau đó dựa lưng vào tường, hồi lâu không nói gì.

Vương Thiến Thiến cũng học theo dáng vẻ của chị ấy tựa lưng vào tường,

nhìn thấy khói chậm rãi bay lên, che khuất ánh trăng. Trước đây nếu có người

hút thuốc trước mặt cô, cô chắc chắn sẽ phát hỏa, ít nhất là làm cho người kia

cách mình ba thước mới đúng. Nhưng mà lúc này đây, cô lại đứng nghệch ra

nhìn Triệu Tư Hàm, thậm chí, cô bắt đầu hâm mộ Triệu Tư Hàm, khi tâm

trạng không tốt ít nhất còn có đám khói này làm bạn chị ấy.

Triệu Tư Hàm vẫn không nói chuyện, chỉ đưa thuốc đến trước mặt Vương

Thiến Thiến. Vương Thiến Thiến không chút suy nghĩ đã nhận lấy, châm lửa,

hít sâu một hơi, lại bị sặc đến ho không ngừng.

Triệu Tư Hàm khẽ cười, "Vì sao phải miễn cưỡng như vậy chứ? Em đã khóc?"

Chị ấy đã tỉnh táo hơn trước kia một chút, mới phát hiện ánh mắt sưng tấy

của Vương Thiến Thiến. 

"Em? Không có........" Vương Thiến Thiến cố nhịn ho, lẳng lặng nhìn điếu

thuốc cháy. Một sợi khói màu trắng nhẹ, biến mất giữa những ngón tay. Cô

muốn học bộ dáng nuốt khói phun sương của Triệu Tư Hàm, nghĩ đến mọi

người thích hút thuốc, thật là bởi vì thuốc lá có thể giải ưu phiền sao? Nhưng

cô vừa mới đưa đến bên miệng, lại bị Triệu Tư Hàm giật lấy.

"Không biết hút thì đừng có lãng phí nha. Hơn nữa....... cho dù em nói em

không khóc, nhưng mắt của em còn sưng to hơn quả hạch nữa."

Vương Thiến Thiến cúi đầu im lặng không lên tiếng. Thời gian lẳng lặng trôi

qua, các loại âm nhạc xung quanh trộn lẫn lại với nhau, thỉnh thoảng còn có

pha thêm tiếng người của đám người bước qua."

 

Triệu Tư Hàm dập thuốc, kêu cô: "Đi thôi, đi đến chỗ chị ngồi một chút."

Nơi Triệu Tư Hàm ở, là một gian phòng đơn sơ. Vừa vào cửa Triệu Tư Hàm

đã nhanh chóng đi dọn dẹp lại quần áo vứt lung tung trên giường, làm cho

Vương Thiến Thiến ngồi xuống. Sau đó mới hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện

gì?"

Vương Thiến Thiến kể với Triệu Tư Hàm về chuyện của Hướng Nghiên, vừa

nói vừa khóc, làm cho Triệu Tư Hàm cũng đau lòng theo.

"Tuy Hướng Nghiên có điều giấu em là không đúng, nhưng em cũng quá xúc

động rồi, hơn nữa những lời đó..... nếu chị là Hướng Nghiên chắc chắn đã cho

em một cái tát rồi ấy!" Không biết bắt đầu từ khi nào, Triệu Tư Hàm lại hút

thuốc. Không gian nhỏ hẹp, nhất thời tràn ngập khói.

Vương Thiến Thiến vẫn khóc như cũ, không phục mà lấy sự im lặng để phản

đối những lời vừa rồi của Triệu Tư Hàm.

"Chuyện tình cảm, người ngoài khuyên như thế nào cũng không có tác dụng,

cho nên chị cũng không muốn nói những lời vô nghĩa này, hôm nay dù sao

chắc chắn em cũng không ngủ được, chị ở đây cùng em suy nghĩ, tự bản thân

em suy nghĩ cẩn thận những chỗ mình sai, đừng việc gì xảy ra cũng phóng

đại sai lầm của đối phương, ngẫm lại chính em xem có phải cũng làm sai gì

hay không, em cũng đừng nói với chị, em chỉ cần tự mình suy nghĩ, nghĩ xong

rồi thì nói chuyện tiếp với chị." Triệu Tư Hàm thở mạnh ra một luồn khói

đậm, khói nháy mắt ở khắp nơi, làm cho Vương Thiến Thiến lại bắt đầu ho

khan. "Bây giờ cách trời sáng còn có ba tiếng, trời sáng rồi em chỉ cần nói cho

chị biết đưa em đi đâu là được rồi." Nói xong những lời này, Triệu Tư Hàm

không nói chuyện, cũng không hút thuốc nữa, chỉ ngồi đối diện Vương Thiến

Thiến, cùng cô mắt to trừng mắt nhỏ.

.

.

Ánh mặt trời ửng đỏ chui vào từ khe hở của bức màn, Triệu Tư Hàm ngáp to

một cái, đưa tay lắc lắc trước mặt Vương Thiến Thiến, để xác định có phải là

cô đang ngủ hay không.

Vương Thiến Thiến phối hợp giật mình, sau khi tỉnh táo trở lại cô phát hiện

mình quả thật nhất thời xúc động, nói những lời không thích hợp. Cô làm cho

Hướng Nghiên đau lòng, quả thật là chỗ không đúng của cô rất nhiều, cho

nên cô muốn trở về tìm Hướng Nghiên, cầu cũng được xin cũng được, nhất

định phải làm cho Hướng Nghiên tha thứ mình.

Cô vuốt tóc lại, nhìn Triệu Tư Hàm đang ngáp nói: "Chị Tư Hàm, đưa em trở

về chỗ của Hướng Nghiên đi."

Tới dưới lầu của Hướng Nghiên, Triệu Tư Hàm nói: "Chị không đưa em lên

được, em tính tình nóng nảy, lúc nói chuyện nhớ chú ý một chút, sau khi làm

lành.... gọi điện thoại cho chị, bây giờ chị về nhà ngủ. " Nói xong, lại ngáp một

cái.

"Cảm ơn chị, chị Tư Hàm." Vương Thiến Thiến khẽ mỉm cười. Nếu không

phải ở đây gặp được Triệu Tư Hàm, chắc là cô vẫn còn để tâm những chuyện

vụn vặt rồi. Cô đứng ở cổng trước lấy điện thoại ra, vừa khởi động máy, lập

tức nhảy ra mấy chục cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều đến từ Hướng Nghiên.

Chuyện này lại làm cho cô lại áy náy, hiện tại, chuyện cô muốn làm nhất,

chính là lập tức chạy đến trước mặt Hướng Nghiên nhận lỗi.

Cô vừa giơ tay định ấn chuông cửa, lại thấy Liêu Kiệt từ bên trong đi ra, hai

mắt Liêu Kiệt đầy tơ máu, rõ ràng là dáng vẻ cả đêm không ngủ. Anh ta vốn

là một người rất đúng mực, vô cùng bình tĩnh, nhưng tại đây khi nhìn thấy

Vương Thiến Thiến lại nổi giận, xông lên gào với Vương Thiến Thiến: "Tối

hôm qua em đi đâu vậy? Có biết Hướng Nghiên đã tìm em cả đêm hay

không? Cô ấy gọi điện thoại khắp nơi cho người ta hỏi thăm tin tức của em, 

cuối cùng lại cuống đến mức gọi điện thoại cho anh, cô ấy khóc suốt cả một

buổi tối, anh thấy em thật thong thả, sao? Đi ra ngoài chơi cả đêm, vui không?

Biết trở lại rồi?"

Vương Thiến Thiến sững người nghe Liêu Kiệt nói, vẫn không nhúc nhích.

Hướng Nghiên tìm cô một đêm? Cô sớm nên nghĩ đến chứ. Hướng Nghiên

khóc? Cô cũng nên nghĩ đến. Trong lòng cô thầm mắng mình một câu: Thật

sự là quá sai rồi.

Liêu Kiệt thấy cô đứng giống như đứa ngốc, vội lấy điện thoại ra, gọi cho

Hướng Nghiên: "Cô bé nhà cậu đã về rồi, đừng sốt ruột, ở ngay dưới

lầu.........." Còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cắt đứt.

Anh ta cất điện thoại vào, vẫn tức giận nhìn chằm chằm Vương Thiến Thiến,

nhưng cũng không nói gì, bởi vì anh ta biết anh ta nói gì Vương Thiến Thiến

cũng sẽ không để vào tai.

Lúc Hướng Nghiên xuống lầu, nhìn thấy Vương Thiến Thiến đứng đực ra ở

cửa, sắc mặt tái nhợt, không có chút máu, không tốt hơn mình bao nhiêu. Chị

ấy bình tĩnh nhìn Vương Thiến Thiến, mở miệng định nói gì, nhưng cuối cùng

cũng bỏ qua. Hít sâu một hơi, quay đầu nói với Liêu Kiệt: "Liêu Kiệt, cám ơn

cậu, phiền cậu cả đêm, cậu về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Liêu Kiệt nhìn nhìn Hướng Nghiên, lại nhìn nhìn Vương Thiến Thiến, mới nói

với Hướng Nghiên: "Được rồi, mình đi trước, cậu chú ý thân thể."

Liêu Kiệt đi rồi, Hướng Nghiên quay người đi lên lầu, Vương Thiến Thiến im

lặng cũng theo đi lên. Trở lại trong phòng, đóng cửa lại, Hướng Nghiên đứng

ở đó không nói một lời, cơ thể lại không ngăn được bắt đầu run rẩy, nước mắt

liền rơi xuống, Vương Thiến Thiến đau lòng, đưa tay định lau nước mắt

Hướng Nghiên, Hướng Nghiên lại đột nhiên giơ tay lên tát cô một cái, chát

một tiếng, mạnh mẽ rơi xuống mặt cô, nháy mắt hiện lên dấu tay màu hồng.

Hướng Nghiên khẽ cắn môi quát cô: "Cả đêm qua rốt cuộc em đi đâu? Điện 

thoại cũng không mở, em có biết chị lo lắng thế nào không?"

Vương Thiến Thiến chịu đau trên mặt, bước về phía trước ôm lấy Hướng

Nghiên, không ngừng nói "Xin lỗi" một lần lại một lần. Quả nhiên đúng như

Triệu Tư Hàm nói, Hướng Nghiên nên tát cô một cái như vậy. Ngay cả bản

thân Vương Thiến Thiến cũng hiểu được mình làm chuyện khốn kiếp, cái tát

này của Hướng Nghiên rất đúng. Cô hít hít mũi, muốn nói: Hướng Nghiên,

em sai rồi, em thu lại lời nói khốn kiếp đó, chị muốn thế nào mới tha thứ cho

em?

Vẫn chưa nói ra, có người đến gõ cửa, cô đành phải để cho Hướng Nghiên đi

mở cửa.

 

CHƯƠNG 68. 2560

Thì ra là Liêu Kiệt lại quay lại, Liêu Kiệt thấy hai người kia đều đứng ở cửa,

biết mình đến không đúng lúc, vì thế nói: "Mình chỉ tới lấy chút đồ......" Nói

xong, anh ta bước vào toilet trước ánh nhìn chăm chú của Vương Thiến Thiến,

lấy ra đồng hồ vừa đi vừa đeo.

Vương Thiến Thiến nhìn thấy cái đồng hồ kia, lập tức liền nổi giận, một người

đàn ông dưới tình huống nào mới có thể cởi đồng hồ?! Vương Thiến Thiến

hỏi Hướng Nghiên: "Liêu Kiệt ở đây qua đêm?"

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người còn lại đều sững sờ một chút, Hướng

Nghiên nói: "Cậu ấy theo chị tìm em cả đêm, không phải là em nên cảm ơn

người ta trước?"

Vương Thiến Thiến nhìn về phía Liêu Kiệt, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng:

"Liêu Kiệt, mục đích của anh đã đạt được, anh nói với tôi những lời đó thì ra

chính là để tôi tức giận bỏ đi, cho anh có cơ hội thừa dịp tiến vào phải không?

Hay lắm, bây giờ cuối cùng anh cũng làm được, anh hài lòng không?"

Liêu Kiệt vừa định nói, Hướng Nghiên đã giành trước: "Thiến Thiến, sao em

lại nói như vậy?"

"Vậy em nên nói thế nào? Em nên cảm ơn anh ta thừa dịp em không ở đây,

chăm sóc bạn gái của em rất tốt sao?" Cô cố ý nhấn mình hai chữ "chăm sóc"

này, "Chị không biết anh ta đã nói gì với em, chị không thể trách em nói như

vậy!"

Hướng Nghiên vội giải thích nói: "Thiến Thiến em hiểu lầm rồi, những lời đó

của Liêu Kiệt chẳng qua là xuất phát từ sự quan tâm đối với bạn bè, cậu ta

cũng không có ác ý.........."

 

Vương Thiến Thiến lộ ra vẻ mặt không thể tin được nhìn Hướng Nghiên,

"Những lời đó? Những lời nào? Thì ra chị đã biết từ sớm? Chị sớm biết rằng

anh ta nói gì với em, chị còn luôn im lặng không lên tiếng, giả như cái gì cũng

không biết, thì ra hai người đều biết, biến tôi trở thành một con ngốc?"

Hướng Nghiên tiến lên cầm tay cô nói: "Không phải như em nghĩ, tối hôm

qua chị đã định nói với em, nhưng em không cho chị cơ hội."

"Nếu chị muốn nói, đã sớm nói, cần gì viện cớ không cho chị cơ hội gì đó

chứ." Vương Thiến Thiến căn bản không chịu nghe lời giải thích của chị ấy.

Cô khom lưng uốn gối chuẩn bị trở về giải thích, kết quả lại làm cho cô biết

được những chuyện này...........

Liêu Kiệt không nhịn được, cũng giành nói: "Vương Thiến Thiến, em có thể

hiểu chuyện một chút được hay không? Thật ra tối hôm qua là bởi vì........."

Vương Thiến Thiến ngắt lời anh ta, "Anh đừng nói, em không muốn nghe lời

giải thích của anh, huống hồ chuyện của em và Hướng Nghiên, cũng không

tới phiên anh xen mồm." Cô nắm lấy nắm tay, nếu Liêu Kiệt dám nhiều lời

nữa, cô nhất định sẽ đánh anh ta!

"Vương Thiến Thiến! Em cố ý trở về là vì muốn tiếp tục cãi nhau với chị phải

không?" Hướng Nghiên cũng phát hỏa.

Vương Thiến Thiến giật mình, ngược lại cong khóe môi, cười nói: "Xem ra em

trở về là sai lầm rồi, bây giờ chị càng cảm thấy em trẻ con, ngang ngược

không nói lý lẽ có phải không?" Cô dùng giọng điệu cực kỳ ngả ngớn mà nói,

miễn cưỡng mỉm cười cũng không biết là để cho ai xem.

Hướng Nghiên bị tức đến mức chỉ nói được một chữ "Em" thì không còn thốt

nên lời nào nữa.

Vương Thiến Thiến nhìn chị ấy chằm chằm nói: "Xem ra chúng ta thật sự phải 

bình tĩnh mà suy nghĩ cẩn thận lại chuyện giữa chúng ta." Nói xong, cũng

không quay đầu lại mà bỏ đi mất. Lúc này đây, không phải là cô bị tức giận

làm cho xúc động bỏ đi, mà là nghe được cùng nhìn thấy được một chuyện,

làm cho cô mất hết ý chí. Cô đương nhiên không muốn chia tay với Hướng

Nghiên, chỉ là cô lúc này đây, không biết nên đối mặt với tình huống đó như

thế nào, cho nên chuyện duy nhất cô có thể làm, chính là trốn tránh. Thì ra sai

lầm lớn nhất của cô, không phải không hiểu Hướng Nghiên, mà là không nên

đến thành phố S, như vậy, cũng sẽ không nhìn thấy những chuyện

này..............

Cô thật hy vọng trước mắt chỉ là một giấc mộng mà thôi, vào một buổi sáng

nào đó cô sẽ nhận được điện thoại của Hướng Nghiên nói: Chị nhớ em. Thật

hy vọng tất cả đều chỉ là do một mình cô suy tưởng, căn bản cho đến bây giờ

cũng chưa từng thật sự xảy ra.........

Cô cứ như vậy mà đi, Hướng Nghiên kêu cô cô mặc kệ, Hướng Nghiên đưa

tay muốn bắt lấy tay cô, cũng rơi vào khoảng không, Hướng Nghiên nhấc

chân, đuổi tới dưới lầu lại không cất bước được nữa.......

Liêu Kiệt cũng đi theo ra ngoài, "Mình giúp cậu tìm cô ấy trở về, cần giải thích

một chút mới đúng, mọi chuyện còn có thể cứu vãn........" Thật ra Liêu Kiệt

tháo đồng hồ xuống, là bởi vì hôm qua lúc anh ta đưa cà phê cho Hướng

Nghiên, không cẩn thận để cà phê đổ vào mặt trên, cho nên vào nhà vệ sinh

rửa, vì vậy mới để ở chỗ đó. Vương Thiến Thiến thật sự đã suy nghĩ quá

nhiều.

Hướng Nghiên cụp đôi mắt xuống, "Không cần.... bây giờ nói gì cũng vô

dụng." 

Tính tình ngang bướng của Vương Thiến Thiến, chị ấy rất hiểu, bây giờ giải

thích nhiều cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của cô ấy, ngược lại sẽ chỉ

là châm dầu vào lửa mà thôi. Để cho cô ấy bình tĩnh một chút cũng tốt, có lẽ

bản thân cô ấy sẽ suy nghĩ thông suốt. Nhưng mà........ tan rã trong không vui 

như vậy, thật sự làm cho người ta không thể không đau lòng. Hướng Nghiên

cũng sợ Vương Thiến Thiến cứ như vậy mà một đi không trở lại, chị ấy cũng

trách bản thân mình vì sao không sớm thẳng thắn với Vương Thiến Thiến,

gặp phải nhiều chuyện như vậy, còn nói Vương Thiến Thiến người ta trẻ con,

chỉnh bản thân chị ấy còn không phải là trẻ con đến mức nghĩ đến có thể giải

quyết êm đẹp hết tất cả mọi chuyện hay sao?

Lúc Vương Thiến Thiến nói những lời tuyệt tình đó chị ấy không khóc, đến

khi Vương Thiến Thiến đi rồi còn một người âm thầm hối hận lại rơi đầy

nước mắt. Lúc đầu chị ấy chỉ là che miệng im lặng rơi nước mắt, sau đó dần

dần khóc thành tiếng, cuối cùng ngồi xổm trên mặt đất lớn tiếng khóc nức nở.

Liêu Kiệt nhìn Hướng Nghiên khóc thành bộ dáng kia, muốn qua đó an ủi, lại

không biết mở miệng như thế nào. Giờ khắc này, anh ta mới hiểu được, rốt

cuộc Hướng Nghiên yêu Vương Thiến Thiến nhiều bao nhiêu, mới biết được,

mình thật sự ở chỗ Hướng Nghiên không nhìn thấy được một chút xíu hy

vọng nào.

.

.

.

Ngày đó, sau khi Vương Thiến Thiến đi, Hướng Nghiên không biết mình đã

khóc bao lâu. Chị ấy ngồi xổm trên mặt đất khóc giống như một đứa trẻ, chỉ

nhìn thấy một đôi giày da màu đen bóng đi tới đi lui trước mặt qua khe hở

của bàn tay, thỉnh thoảng lại dừng lại. Chủ nhân đôi giày kia có vài lần muốn

vươn tay kéo chị ấy đứng lên, lại vài lần bỏ qua, cuối cùng chỉ có một chiếc áo

khoác vest phủ lên vai chị ấy. Ngăn chặn gió lạnh buổi sớm, lại không thể

chặn được sự rét run trong lòng.

Cuối cùng chị ấy ngồi xổm đến chân cũng tê rần, cảm giác được người xung

quanh qua lại ngày càng nhiều lên, mới ý thức được mình đã làm càn như vậy

bao lâu. Chị ấy lảo đảo đứng lên, lập tức có một đôi tay đỡ chị ấy, chị ấy nhìn 

người nọ khẽ cong khóe môi, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn." Chị ấy lê đôi chân tê

dại đi vào nhà, người phía sau đó cũng đi theo lại, chị ấy dừng bước, cởi trả

lại áo khoác cho cậu ta, cậu ta vừa định mở miệng nói chuyện, chị ấy đưa

lưng về phía cậu ta vẫy vẫy tay.

Chị ấy cầm điện thoại đi lên cầu thang, vừa đi vừa khóc, trên màn hình điện

thoại có bốn chữ nằm rõ ràng: Em trở về rồi. Chị ấy biết Vương Thiến Thiến

đã trở về thành phố H, lại nhớ đến cái thành phố cách 2560 km kia.

Ngày hôm đó, chị ấy không đi làm, cũng không gọi điện thoại cho Vương

Thiến Thiến, chỉ một mình đứng ngẩn người trước cửa sổ, lẳng lặng ngắm

chậu hoa lan Phúc Kiến kia. Cây hoa ấy nở rất tốt, hương thơm nồng đậm tỏa

khắp nơi. Chị ấy nghĩ đến mình cũng giống như cây hoa này, sức sống kiên

cường, dễ vun trồng, cho dù là nhổ đi trồng ở nơi nào, cũng đều tỏa sáng như

vậy, cũng giống như cây mai kỳ lạ ở quê nhà kia. Nhưng sự rời đi Vương

Thiến Thiến, mới làm cho chị ấy phát hiện, hoa có đẹp, không ai thưởng thức,

cuối cùng cũng sẽ bị thời gian vùi lấp. Chị lại nghĩ tới Vương Thiến Thiến đã

từng nói, mặc dù hoa tàn, nhưng chỉ cần có người nhớ được vẻ đẹp của nó, là

đủ rồi. Nhưng mà, không ai thưởng thức, không ai nhớ được, thì nở để làm gì

chứ?

Chị ấy biết vấn đề mấu chốt hiện tại của hai người, ở chỗ khoảng cách. Bởi vì

khoảng cách, cho nên Vương Thiến Thiến tự nhiên sẽ sinh ra rất nhiều bất an,

mới có thể trở nên mẫn cảm như vậy, cho nên...... chị ấy cần phải nghĩ được

biện pháp để giải quyết vấn đề này. Nhưng mà chị ấy vừa định chủ động gọi

điện thoại qua, mẹ chị ấy đột nhiên đến thành phố S, vì thế đành phải để việc

này xuống trước.

.

.

.

Kỳ nghỉ của Vương Thiến Thiến vẫn chưa hết, cô không muốn trở về căn hộ 

sống cùng Hướng Nghiên, sợ tức cảnh sinh tình. Nhưng mà từ khi rời khỏi

thành phố S, cô không lúc nào là không nhớ đến Hướng Nghiên. Tuy rằng

cùng từng hối hận, có phải mình đã lại không hỏi nguyên do mà trách lầm

Hướng Nghiên? 

Nhưng lại ương bướng không muốn cúi đầu, hơn nữa cô không muốn bị Liêu

Kiệt nhìn thấy mặt yếu đuối của mình, cho nên thái độ cương quyết cho rằng

mình đã làm vô cùng chính xác.

Vương Thiến Thiến trở về nhà mình ở ba ngày, hai người chiến tranh lạnh ba

ngày. Sau ba ngày, Vương Thiến Thiến không nhịn được lại trở về căn nhà

nhỏ của hai người, kiên nhẫn như trước đây quét dọn vệ sinh, nấu cơm, vừa

ăn cơm vừa xem TV, sau đó rửa chén, tắm rửa, lên mạng chat QQ, thấy icon

màu xám của Hướng Nghiên, mở khung nói chuyện đưa vào một hàng chữ,

trước khi gửi đi lại xóa hết toàn bộ. Đợi bốn ngày nữa đi, cô tự nói với mình.

Cho dù là làm lành, ít nhất cũng phải bình tĩnh vượt qua một tuần chứ, bằng

không cứ xem như đã suy nghĩ cẩn thận mới ra quyết định.

Nhưng mà ---------

Không đợi được bốn ngày sau, điện thoại của Vương Thiến Thiến vang lên,

nhưng người gọi không phải là Hướng Nghiên, mà là mẹ của Hướng Nghiên.

Mẹ của Hướng Nghiên nói: "Dì đang ở thành phố H, con rút ra chút thời gian

chúng ta hẹn gặp mặt đi."

Vương Thiến Thiến cười nói: "Dì, sao dì lại đột nhiên đến đây? Hướng

Nghiên cũng không nói với con........ Sao lại không gọi điện thoại trước để con

đi đón dì?"

"Hướng Nghiên không biết dì đến, con cũng đừng nói với nó. Dì chỉ muốn

nói với con mấy câu." Tuy rằng không nhìn thấy mặt của đối phương, nhưng

chỉ dựa vào giọng nói này, Vương Thiến Thiến cũng đoán được gương mặt

của mẹ Hướng Nghiên lúc này khó coi đến thế nào. 

Cô vội xin nghỉ, đi đến một quán trà hẹn gặp mặt với mẹ của Hướng Nghiên.

Lúc cô đến, mẹ của Hướng Nghiên đã ở đó.

"Xin lỗi, dì, con tới trễ." Vương Thiến Thiến có chút cẩn trọng, tuy rằng không

biết dì tìm cô có chuyện gì, nhưng mơ hồ cảm thấy được không phải là

chuyện tốt, mà dì lại không cho cô nói với Hướng Nghiên, cô cũng rất nghe

lời không nói với Hướng Nghiên.

"Con là một cô bé tốt." Mẹ của Hướng Nghiên đột nhiên nói một câu như

vậy. 

Vương Thiến Thiến mở to hai mắt không hiểu lời này có ý gì. Mẹ Hướng

Nghiên nói tiếp: "Con không nói cho Hướng Nghiên, chứng tỏ con đối với

người lớn như dì coi như kính trọng; mà vừa nãy, con đến muộn, dì biết là bởi

vì kẹt xe, nhưng lúc con nói cũng không lấy cớ giải thích, nói được con là một

cô bé hiểu chuyện."

Vương Thiến Thiến càng nghe càng không hiểu, cô do dự mở miệng: "Dì.......

Dì đến tìm con......"

"Không nói nữa, uống trà trước." Mẹ Hướng Nghiên ngắt lời cô.

Vương Thiến Thiến hơi cúi thấp đầu, đưa chung trà lên miệng uống một

ngụm nhỏ. Âm ấm, không biết là trà gì, vào miệng là một mùi thơm thoang

thoảng, mùi thơm kia tỏa ra trong khoang miệng, quanh quẩn bên trong, thật

lâu cũng không tan.

Cô ngồi ở chỗ kia, rất bức rức. Trong đầu cũng bắt đầu không thể khống chế

mà suy nghĩ lung tung. Hướng Nghiên đã công khai với nhà? Dì giận mình

đã làm cho Hướng Nghiên đau lòng? Hay là.......

 

CHƯƠNG 69. CHIA TAY ĐI

"Dì đã biết chuyện của con và Hướng Nghiên." Lời của mẹ Hướng Nghiên,

làm cho suy nghĩ miên man của Vương Thiến Thiến lập tức ngừng lại.

Cô hơi chút ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của mẹ Hướng Nghiên, trước đây dì

nhìn đến cô khuôn mặt luôn tươi cười, thường xuyên khen ngợi, dáng vẻ vô

cùng yêu thích, nhưng mà hôm nay, giống như biến thành một người khác,

cho đến lúc này vẫn chưa nở một nụ cười. Cô lại càng thêm khẩn trương, cảm

thấy được câu tiếp theo không phải là lời mà cô muốn nghe.

"Nghiên Nghiên vẫn luôn là một con bé hiểu chuyện, tương lai nó nhất định

sẽ kết hôn sinh con. Trước kia hai đứa con tuổi còn nhỏ, cho nên dì không

ngăn cản, nhưng không có nghĩa là dì sẽ đồng ý các con tiếp tục như vậy.

Hiện tại Hướng Nghiên đi thành phố S, dì biết giữa hai con đã xảy ra một vài

chuyện, mấy hôm nay tâm trạng nó vẫn bất ổn, xin nghỉ vài ngày để đi với dì,

còn tưởng rằng dì không biết gì. Dì thấy nó như vậy, trong lòng vô cùng chua

xót, thứ cảm giác này, chờ sau này con có con sẽ hiểu được." Nói đến đây,

giương mắt nhìn Vương Thiến Thiến một cái, bộ dáng của Vương Thiến

Thiến quả nhiên sầu não, không có tinh thần, không phục mà cắn môi.

"Dì và cha của Nghiên Nghiên đều hy vọng tương lai nó có thể được gả cho

một người đàn ông tốt, trải qua một cuộc sống hạnh phúc. Hiện giờ nó chỉ cần

ở lại thành phố S, là có thể làm được vị trí quản lý, dì không nghĩ nó sẽ tùy

hứng mà trở về, gia đình và công việc đối với nó đều rất quan trọng, điểm ấy

con có thể cũng hiểu được, hơn nữa, con cũng muốn Nghiên Nghiên tốt,

không phải sao?" Nói xong, mẹ của Hướng Nghiên cầm bàn tay hơi nắm lại

của Vương Thiến Thiến, bàn tay nhỏ bé thật lạnh, mẹ của Hướng Nghiên

cũng không khỏi thở dài.

Một khắc kia, Vương Thiến Thiến bỗng nhiên hiểu được rất nhiều chuyện,

cho tới bây giờ tất cả áp lực đều do một mình Hướng Nghiên chịu, cô chưa 

làm gì cả. Chuyện trước đây vẫn luôn rối rắm, sau những lời này của mẹ

Hướng Nghiên, bỗng nhiên sáng tỏ thông suốt. Trong lòng cô vẫn không

muốn buông Hướng Nghiên, không có Hướng Nghiên, cô sẽ không có

phương hướng. Nhưng mà nếu như không buông tay, giống như lời của Liêu

Kiệt, cô luôn liên lụy Hướng Nghiên. Nhớ lại lúc trước Hướng Nghiên thi

nghiên cứu sinh, nếu là thi đại học C, như thế hôm nay cũng sẽ không đến

mức làm quản lý nhỏ của một công ty như vậy. Hiện giờ Hướng Nghiên có cơ

hội thăng chức, nếu vì cô mà trở lại thành phố H, tất cả lại bắt đầu từ con số

không. Cô lại nghĩ đến mấy năm qua, tính trẻ con của mình, làm nũng, tùy

hứng, tất cả đều được Hướng Nghiên bao dung. Trước đây cô cảm thấy mình

yêu Hướng Nghiên rất nhiều, bây giờ xem lại, quả nhiên vẫn là vô cùng ngây

thơ, tình yêu của Hướng Nghiên, cho đến bây giờ đều là vô tư, tình yêu toàn

tâm toàn ý, mà cô, thầm nghĩ đến bản thân mình...

Thấy Vương Thiến Thiến không nói lời nào, mẹ của Hướng Nghiên nói tiếp:

"Con trở về mà suy nghĩ lại cho tốt, nghĩ lại tương lai, nghĩ đến hai đứa...."

Vương Thiến Thiến chậm rãi gật đầu, mùi thơm vốn lưu lại trong miệng,

bỗng nhiên trở nên đắng chát. Không biết là nước mắt chảy vào trong cuống

họng hay là như thế nào.

Sau khi Hướng Nghiên yên tĩnh suy nghĩ vài ngày, rốt cục hạ quyết tâm. Chị

ấy gửi tin nhắn cho Vương Thiến Thiến nói: Vừa mới nhận được thông báo

của công ty, không cần chờ hai năm, chị rất nhanh là có thể trở về thành phố

H, em có vui không? Chị rất vui. Đừng nóng giận được không? Chị lập tức có

thể trở về với em rồi....

Chị ấy không dám gọi điện thoại, chị ấy sợ mình nói xong sẽ lộ ra sơ hở, như

vậy, cô bé kia sẽ lại càng khó chịu. Cho nên chỉ có như vậy, chị ấy mới dám

nói ra những lời này. Về phần trở về sẽ xảy ra chuyện gì, chị ấy cũng lười suy

nghĩ. Đây là lần đầu tiên, chị ấy làm một chuyện mà không hề tính toán, chỉ là

nghĩ đến, cứ làm. Thỉnh thoảng, cũng cho chị ấy trẻ con một chút đi.

 

Lúc Vương Thiến Thiến nhận được tin nhắn này, là buổi tối sau ngày nói

chuyện với mẹ Hướng Nghiên. Nếu nói trước đó cô vẫn còn có nhiều không

nỡ như vậy, lúc này đây, cô quyết không cho mình có nhiều lý do để lấy cớ

cho bản thân nữa.

Yên lặng xem xong tin nhắn, nhắm mắt lại gục ở trên giường, cô gọi điện

thoại cho mẹ Hướng Nghiên, đơn giản hỏi thăm vài câu, cô cố nén nước mắt

ngẩng đầu nói: "Dì, dì yên tâm đi, con sẽ chia tay với Hướng Nghiên."


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .